Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

BÀI HỌC TỪ NGƯỜI QUÉT RÁC(st)









             BÀI HỌC TỪ NGƯỜI QUÉT RÁC



 
THẦY ALLEN: BÀI HỌC TỪ NGƯỜI QUÉT RÁC

 "Nếu không gặp được Allen - người quét rác 10 năm về trước có lẽ giờ này, tôi đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền" Học là việc của cả đời. Ngày tốt nghiệp đại học tôi mới mới bắt đầu sự nghiệp học hành của chính mình - học từ cuộc sống. Biết bao người thầy sau này đã dạy cho tôi vô vàn kiến thức. Họ là các giáo sư, tiến sĩ, các chủ tịch, tổng giám đốc của nhiều tập đoàn lớn trên thế giới. Tuy nhiên tôi không thể nào quên được một người thầy đặc biệt của mình: Thầy Allen.

 Hằng ngày từ ký túc xá trên phố Mountain - Sydney (Australia), tôi khoác ba lô đi học hay lên thư viện. Mỗi buổi sáng, tôi đều bắt gặp một anh công nhân vệ sinh thu dọn quanh khu nhà. Anh luôn tươi cười và kèm theo là lời chào rất thân thiện “Hello, how are you” (Chào bạn, bạn khỏe chứ?). Anh làm như vậy ngay khi gặp tôi.

 Về phần mình tôi luôn lẳng lặng bước đi, khuôn mặt lạnh tanh và khó chịu. Trong đầu tôi lúc đó chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất “Thằng cha này thấy sang bắt quàng làm họ. Hắn thấy tôi có chức vụ, có tiền bạc, có học thức nên muốn bắt quen đây. Hắn thì có khác gì mấy cô công nhân vệ sinh hay đi dọn rác trước cổng nhà mình ở phố Thái Hà, Hà Nội”.

Ngày tiếp theo, anh công nhân vệ sinh vẫn cười tươi, vẫn chào tôi hết sức niềm nở. Tôi vẫn khó chịu và đút hai tay vào túi quần đi thẳng.

 Khuôn mặt vênh váo. Ngày thứ ba vẫn vậy, anh quét rác lại chào tôi rất vui vẻ, khuôn mặt và thân hình thể hiện sự thân thiện với tôi. Tuy nhiên, trong lần này, để cho xong chuyện tôi đã trả lời anh ta một cách miễn cưỡng: “I am fine, thank you. And you?” (Tôi khỏe, cám ơn anh. Thế còn anh?)

 Tôi nói xong và chợt nhận thấy rằng mình đã cười. Tôi đã cười mà không biết, điều này không như trong kế hoạch ban đầu của một người coi thường anh công nhân dọn vệ sinh. Thú vị hơn tôi phát hiện ra khuôn mặt tươi tỉnh của chính mình, rằng hình như mình vui hơn, dễ chịu hơn, hạnh phúc hơn, thư giãn hơn.

 Vừa đi tôi vừa nghĩ về mình rồi lẩm bẩm: “Ta thật là ngu dốt”. Quả thật, từ trước đến nay, trong suốt bao nhiêu năm qua tôi đã có một suy nghĩ không đúng, rằng khi cười với ai đó tôi mang lại niềm vui cho họ.

Khi bắt tay ai tôi luôn nghĩ mình ban ơn cho họ. Khi gần gũi ai, tôi luôn nghĩ họ được lợi từ tôi. Và, tôi thấy mình thật sai lầm. Bởi, khi tôi cười với anh công nhân quét rác này người được lợi đầu tiên không phải là anh ta mà là chính tôi.

 Và tôi chợt nhận ra rằng anh ta đâu có biết tôi là ai. Anh không hề biết tôi có bao nhiêu tiền, làm chức vụ gì, có học thức đến đâu. Trong mắt anh ta tôi từ ký túc xá bước ra tức tôi là sinh viên, là người đi học. Dù có học tiến sĩ, thạc sĩ hay đại học vẫn là người đi học, là sinh viên. Mà thậm chí anh cũng chẳng quan tâm tôi có là sinh viên hay không.

 Trên thực tế tôi chỉ là một người châu Á da vàng, mũi tẹt. Nhưng anh ta cũng chẳng để ý đến chuyện ấy. Anh chỉ cười và chào tôi như đã và đang làm việc đó với tất cả những ai từ ký túc xá bước ra. Tất cả mọi người là bình đẳng. Tất cả chúng ta là con người. Tôi thấy xấu hổ và tôi đã nhận ra vấn đề. Tôi đã được học một bài quý giá. Từ đó đi đâu, gặp ai tôi cũng chào và cười. Không chỉ cười mà là cười rất tươi. Cười từ trái tim mình, từ đáy lòng mình.

 Một bữa nọ khi từ thư viện về tôi phát hiện ra Allen - người quét rác đang ngồi uống cà phê trong quán. Anh ăn mặc rất lịch sự, vừa nhấm nháp ly café vừa đọc sách. Ngạc nhiên và tò mò, tôi lại gần làm quen, cùng uống café, cùng nghe nhạc với anh.

 Tôi không ngờ rằng người mặc bộ quần áo bảo hộ, đi lau nhà, quét rác mỗi sáng bây giờ lại biến thành một người lịch lãm, trí tuệ thế này. Anh đọc sách say sưa và đọc khá nhanh. Bài học nữa tôi đã học được: Mỗi lúc chúng ta đang đảm nhận vai diễn nào đó, lúc đóng vai nào phải làm tốt vai đó. Hơn nữa, không nên coi thường người công nhân quét rác. Anh ấy cũng đọc sách, cũng nghe nhạc, cũng thưởng thức café và các món ăn.

 Allen đã kể cho tôi nghe vanh vách về Kim Tự Tháp ở Ai Cập, về những gì còn sót lại từ vườn treo Babillon ở Iraq, về vùng đất lạnh và băng giá Siberie của nước Nga. Anh nói về thời kỳ La Mã, về chiến tranh Nam Bắc của nước Mỹ, về cuộc sống của người Eskimo. Đặc biệt anh nói về Việt Nam khi biết tôi là người Việt (Sau này anh kể rằng anh cứ ngỡ tôi là người Thái hay Indonesia).

 Hóa ra Allen đam mê đi du lịch. Anh đi du lịch qua sách. Những hiểu biết của anh làm tôi kinh ngạc. Hóa ra anh rất hiểu biết và có trí nhớ và sự tưởng tượng tuyệt vời. Allen hỏi tôi khu vực Hạ Long có bao nhiêu hòn đảo? Khi đó, vì không biết, tôi đã nói đại rằng quãng 1.000 hòn.

 Allen đã giảng giải về các hòn đảo, về địa lý, khí hậu, thảm thực vật và thủy sản cũng như tính chất vùng biển của 1.960 hòn đảo, (chứ không phải con số 1.000 như tôi nghĩ) trong vùng diện tích 1.553 km2 này. Nhờ Allen mà tôi, có lẽ, đến chết không quên được những con số này.
Allen đề nghị tôi phân tích về nhạc Việt Nam, nhất là vấn đề đặc biệt của loại nhạc 5 nốt này. Tôi ngạc nhiên vì chưa bao giờ biết đến nhạc của đất nước mình lại chỉ có 5 nốt. Tôi luôn nghĩ nhạc gì thì nhạc, đã là nhạc thì phải là 7 nốt chứ.

Cuối cùng tôi đã phải há miệng ra nghe Allen nói về chèo, về cải lương, về chầu văn, và về các loại nhạc cụ của Việt Nam, đất nước nơi tôi sinh ra và lớn lên. Allen đã dạy cho tôi bài học quý giá về tính tìm tòi khám phá, rằng tôi phải đọc nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn, quan sát và ghi nhớ nhiều hơn.

 Chính từ bài học quý giá này mà ngay sau khi về Việt Nam tôi đã quyết định lái xe làm một chuyến xuyên Việt. Tôi cũng quyết đi tham quan toàn bộ đất nước mình, không bỏ sót tỉnh nào. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã bỏ qua rất nhiều điều quan trọng, rằng tôi đã đi đến tận 39 quốc gia nhưng lại chẳng hiểu được nhiều thứ đang diễn ra ngay tại đất nước mình.

 Ngày tôi đến thăm nhà của Allen, tôi lại học thêm được một bài học quý giá nữa. Allen có khoảng gần 1.000 cuốn sách. Là người học nhiều, đi nhiều, thường xuyên mua và đọc sách nhưng tủ sách của tôi cũng chỉ có quãng 300 cuốn. Còn Allen, một công nhân vệ sinh đã có một tủ sách quá vĩ đại. Anh đam mê sách và đã bỏ một khoản tiền lớn ra mua, trưng bày sách. Anh nói đã đọc hết những cuốn sách này. Thậm chí có những cuốn đọc đến 2-3 lần. Tôi nhớ khi đó tôi có mong muốn quỳ dưới chân anh xin nhận anh làm thầy.

 Cũng tại những lần đến thăm anh, tôi đã được học cách nấu ăn. Làm sao nấu đơn giản, đủ chất, ngon miệng mà không quá cầu kỳ. Một tình bạn thân thiết đã nảy mầm giữa một doanh nhân với một anh quét rác. Chuyện này tôi không thể tưởng tượng được trước đó một vài năm.

 Từ ngày gặp Allen tôi bỏ hẳn các tính xấu của mình: kiêu ngạo, soi mói, coi thường người khác. Tôi cũng trở nên điềm đạm hơn, nói nhỏ hơn, ít nóng tính hơn. Tôi cũng không còn “bệnh” nhìn hình dáng bên ngoài mà kết luận con người nữa.

 Tôi luôn niềm nở và giúp đỡ mọi người. Tôi quyết định chọn sứ mệnh “sẻ chia” của mình từ ngày đó.

 Cũng nhờ Allen và những người thầy khác sau này tôi đã hiểu và thực hành nguyên tắc “cho mà không đòi hỏi, cho mà không cần nhận”. Tôi cũng đã triển khai mỗi ngày, mỗi giờ cách sống “pay it forward” - đáp đền tiếp nối. Cũng từ ngày đó cuộc đời của tôi luôn hạnh phúc, bình an và chan chứa yêu thương.

 Gần chục năm đã trôi qua. Bây giờ nghĩ lại, nếu không gặp được Allen, chắc tôi vẫn đang quay cuồng trong vòng quay vô tận của đồng tiền, không chút nghỉ ngơi, không dành thời gian để hiểu và sống hạnh phúc với những người xung quanh, trong đó có các bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm.

 Tôi thật biết ơn thầy tôi, bạn tôi, Allen.


 


vinh ha long photo: Vinh Ha Long VinhHaLong_zps76b15589.jpeg

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

THƠ

Hôm nay thì lẽ ra phải đi  đến một nơi mà ở đó gọi là CẦN... THƠ.Nhưng chưa đi được.
Có những người không bao giờ cần ... thơ.Họ không phải là những người mơ mộng, những người đó họ cần cái thực dụng hơn.Thơ thì không thể ăn được, thơ để bày tỏ cảm xúc mà nếu viết bằng văn xuôi thì rất là dài dòng.
Thơ cũng có thể đưa những tâm hồn đến gần hau hơn khi có sự đồng cảm, đôi khi quà tặng của người khác cho mình là một tập thơ.Thơ cũng như nhạc,  có những nhà thơ nổi tiếng, nhưng cũng có những ... chòi thơ không nổi tiếng như mình .Những lúc buồn buồn thì mình trút nỗi lòng ra bằng một đọan thơ, lúc đó nghe lòng mình nhẹ hẳn đi, thơ chỉ để riêng mình đọc.Từ khi có blog nầy, tâm tư được chia sẻ, giãi bày.Dù thơ không hay, nhưng ít ra khi đọc bạn bè có thể biết mình đang nghĩ gì.

Mong là mọi người sau khi đọc thơ thì còn một chút gì đó đọng lại. Chúc mọi người luôn vui vẻ nhé.


 photo b4c79547-4483-48a2-bb0e-c933daeb5981.jpg


. buom  hoa hong photo DSCF4055.jpg
Không khi nào thấy bứơm đậu trên hoa hồng.Nhưng con bướm nầy một hôm thấy đậu trên cánh hồng trong nhà mình, nhìn cánh bướm gần như tả tơi nên mình ghi hình ảnh, vì khi còn bay xa được bướm chỉ đậu trên những lòai hoa có hương thơm  thôi.Dẫu cho một rừng hồng khoe sắc thì cũng không có con bướm nào đậu lại!

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Những loài động vật kỳ lạ ít được biết đến(st)





Những loài động vật kỳ lạ ít được biết đến



Chúng cũng độc đáo, lạ lạ y như tên gọi của mình.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Sói bờm Nam Mỹ. Sói bờm là loài chó to nhất và cao nhất Nam Mỹ, với bộ lông màu hung đỏ trông như một chú cáo. Cặp chân dài ‘siêu mẫu’ của chúng là kết quả của quá trình thích nghi với đời sống trong những đồng cỏ cao và bụi rậm lớn.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Fossa. Fossa là một loài đặc hữu của đảo Madagascar. Bạn có thể hình dung fossa như một con sử tử núi, khá thấp và tròn trịa. Không những thế, nó cũng có nét giống mèo bao gồm vuốt có thể thụt vào và hai hàm răng đáng sợ. Fossa là một kẻ săn mồi cơ hội, vì vậy mà nó có thể ăn rất nhiều loài động vật từ chuột tới lợn rừng.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Heo Nam Dương. Còn có tên là Barbirusa, loài heo có bề ngoài khá lạ này có thể được nhìn thấy trên các đảo của Indonesia như Sulawesi, Togian, Sula và Buru. Nếu con vật không thường xuyên mài mòn những chiếc ngà dài và cong vút của nó, có lẽ sẽ có lúc nó chạm đến đỉnh đầu!
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Linh dương vằn. Zebra duiker sống ở Bờ Biển Ngà và rải rác vài nước Tây Phi. Cái tên đã nói lên được bề ngoài của nó: những sọc vằn đều đặn trên bộ lông vàng, ngắn, mịn màng. Ngoài ra, chúng còn có những chiếc sừng bé tí teo trên đầu. Linh dương vằn là một loài lành tính, chỉ ăn lá và trái cây.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Armadillo hồng. Loài vật này nổi bật với màu hồng phấn khá dễ thương trên lưng nó. Vốn là một loài nhút nhát, thường hay vùi thân dưới đất mỗi khi hoảng sợ, loài armadillo bé nhỏ này thường ít tiếp xúc với con người. Thức ăn chính của loài này là kiến và ấu trùng gần tổ.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Chim bắt ruồi Hoàng gia Amazon. Vẻ ngoài của loài chim này sặc sỡ và diêm dúa như những vũ công trong lễ hội Carnival. Tuy nhiên, khả năng săn mồi của chúng cũng mạnh mẽ không kém khi có thể ‘phi thân’ từ trên cao xuống đớp mồi hay cắp mồi đi từ một hốc cây. Một điểm đặc biệt nữa là loài chim này thường làm tổ lơ lửng trên mặt nước, khiến kẻ thù trên cạn, dưới nước khó tiếp cận.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Gerenuk. Gerenuk là một loài linh dương cổ dài, trông như ‘họ hàng’ của nhà hươu cao cổ. Bạn có thể tìm thấy chúng trong những bụi cây gai khô cằn ở sa mạc Đông Phi. Gerenuk có cái đầu khá nhỏ so với cổ, thân mình và hai tai. Trông thật kì dị phải không?
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Patagonian Mara. Vừa giống thỏ, lại vừa giống chó, Patagonia Mara thực ra là một loài gặm nhấm đặc hữu của Argentina. Chúng là một loài ăn cỏ hiền lành và sở hữu khả năng chạy khá ... giỏi
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Chó chồn. Hay còn gọi là Tanuki, chó chồn là loài bản địa của vùng Đông Á. Thật sự thì chúng không có họ hàng gì với loài chồn mặc dù vẻ ngoài khá giống, nhưng bù lại chúng vẫn leo trèo cây rất giỏi.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Khỉ mũi tẹt. Đây là một loài vọoc quen thuộc của châu Á, được đặt theo chiếc mũi vừa tẹt vừa hếch của chúng ( vì ở Á Châu nên mũi tẹt là phải ) Tuy nhiên, trông chúng vẫn rất dễ thương với gương mặt tròn, đôi mắt biểu cảm và đôi môi… ‘gợi cảm’!
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Hồng mang Nam Á.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Dê núi Makhor.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Cáo Dhole.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Cá heo Irrawaddy.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Cá heo voi.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Cào cào Cyphonia Clavata.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Sóc lemur Sunda Colugo.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Hươu có nanh.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Cua Yeti.
Nhung loai dong vat ky la it duoc biet den
Chuột chũi mũi sao.
__._,_.___

__,_._,___


Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG(sưu tầm)

cha con photo SAM_4457_zps5c4be2eb.jpg













rosa photo: rosa rosa.gifrosa photo: Rosa Rosa.gifrosa photo: rosa rosa.gif

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

LỜI TRĂN TRỐI CỦA MỘT NGƯỜI CHA(sưu tầm)


Đây có thể là Tâm Lý chung của hầu hết mọi người CHA.
 
                               
Lời trăn trối của một người cha
Đây là một lá thư riêng của Ông Tôn Vận Tuyền, Viện trưởng viên Quốc Gia Hành Chánh, một chánh khách nổi tiếng Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) gởi cho các con của ông lúc ông còn sống. Bây giờ mới thấy lưu hành trên mạng Internet, được nhiều phụ huynh đọc và cảm xúc sâu đậm. 
Thật sự lá thư này nên được phổ biến để mọi người cùng đọc và suy ngẫm. Nếu được dịch sang tiếng Anh để thế hệ con cháu đọc thì càng hay.
"KIẾP SAU, DÙ CÓ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU "...
______________________________________________
Tôn Vận Tuyền để lại những lời căn dặn như sau:
Các Con thân mến,
Viết những điều căn dặn nầy, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau:
     1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần  nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.

     2. Cha là cha của các con, nếu cha không nói ra thì chắc không ai nói với các con những việc này đâu!

     3. Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của bản thân mà cha ghi nhận được, nó sẽ giúp các con không phạm những nhầm lẫn có thể tránh được trên con đường trưởng thành của các con.

   
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :

     1. Nếu có người đối xử không tốt với con, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đối xử tốt  với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.

     2. Không có người nào mà không thể thay thế được cả, không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu, bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý này, thì sau này trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu, đó cũng không phải là chuyện trời sập.
     3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phí thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!  Cho nên, nếu ta càng biết trân quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
     4. Trên đời này chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Ái tình chẳng qua chỉ là một cảm xúc nhất thời, cảm giác này, tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi. Nếu người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi lụy vì thất tình.

     5. Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành gì nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó không có nghĩa là không cần học hành cũng sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là vũ khí trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có gì. Nên nhớ kỹ điều này!

     6. Cha không yêu cầu các con phải phụng dưỡng cha trong quãng đời còn lại của cha sau nầy. Ngược lại, cha cũng không thể bảo bọc quãng đời sau này của các con. Lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn bổn phận của cha. Sau này các con có đi xe bus công cộng hay đi xe hơi nhà, các con ăn soup vi cá hay ăn mì gói, đều là trách nhiệm của các con.

     7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử tốt với mình. Mình đối xử với người ta như thế nào, không có nghĩa là nguời ta sẽ đối xử lại với mình như thế ấy. Nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
     8. Trong mười mấy, hai mươi năm nay, cha tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn  nghèo trắng tay, điều này chứng tỏ muốn giàu có, phải siêng năng làm ăn mới  khá được. Trên thế gian này không có cái gì miễn phí cả.
     9. Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu, như thế nào, nên trân quý khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau.  Kiếp sau, dù ta có thương hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.
 
  

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

TRANH KHÔNG LỜI




tranh photo 547170_4224068218312_290411221_n_zpsb487c03a.jpg

                                                                       TRANH photo thJENNIrose_zpsb18cec04.gif


Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

NHẠC GÌ?

Xem chương trình CẶP ĐÔI HÒAN HẢO, có nhiều tiết mục mà mình thấy chóang váng, không hiểu hòan hảo ở chỗ nào, không biết là nhạc nước nào nữa, hay đó là nhạc Việt Nam, không biết là vũ sexy hay vũ điệu gì.

Theo mình thì nhảm quá và điên quá, nhưng theo nhiều người thì hòan hảo và hay quá, hay chính mình mới nhảm và điên?!

Thật ra mình mình đâu có rành sân khấu và ca nhạc , các cặp đôi hòan hảo đã chuẩn bị và tập luyện gian khổ để dành được giải và nhận  những lời khen thì mình cũng không nên ... chê! Trẻ con nếu mà phấn đấu thành những cặp đôi hòan hảo thế nầy thì chỉ biết lắc đầu mà thôi.









Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

DÒNG SỮA MẸ HIỀN




          Hôm nay là ngày của mẹ, từ sáng đến chiều tôi đi ra đi vô.Lâu rồi tôi dường như quên luôn cảm giác làm mẹ.Những đứa con không bao giờ ăn cơm nhà.Đứa có vợ thì ăn với vợ, đứa chưa vợ thì ăn ngòai đường hay  ăn ở công ty vì công việc.Nấu cơm ra tôi ngồi ngắm... cơm, không có một không khí gì để nuốt, tôi nhớ da diết về ngày xưa khi các con tôi còn bé.
       

            Mấy anh làm cha thì không biết đâu, người mẹ mang nặng đẻ đau nuôi con khổ cực như thế nào để đứa con khôn lớn nên người.Những đêm khuya thức trắng vì con bệnh, dỗ cho con từng giấc ngủ.Ngày các con tôi còn nhỏ tôi nấu cái gì ra chúng dành nhau ăn, tôi ưu tiên cho đứa út.Lúc tôi có ba đứa con, cơ quan kiểm điểm về việc "mỗi gia đình chỉ nên có hai con".Tôi đưa các con qua những đọan đời thơ ấu thật êm đềm cũng như mẹ tôi đã nuôi tôi vậy.
       

                Rồi cũng bỏ đi một đứa con gái đầu với tuổi đời như bông hoa chớm nở.Lòng tôi xót xa vô hạn.Mẹ tôi đã nuôi tôi bằng dòng sữa mẹ ngọt ngào, các con tôi cũng chung bầu sữa của tôi, mỗi lần cai sữa nghe con khóc mà lòng tôi đau,  tôi cho con bú lại.Chúng chỉ vì ghiền vú mẹ, đứa nào cũng một bên thì bú, một tay thì măng vú bên kia.Thảo nào mấy anh lớn rồi cũng còn mê... cái vú!
       
                 Mẹ tôi chỉ có tôi là con gái, bà dành hết tình thương cho tôi và từng khóc cho tôi vì cuộc đời tôi có quá nhiều cái không may, những chỉ vàng dành dụm thì bà dấu anh tôi mà trao cho tôi  hết.Cái mẹ tôi truyền lại cho tôi là một cái nghề.Nó không là nghề chính, nhưng cái nghề ấy theo tôi để giúp tôi có thể lo cho chồng con hòan hảo, đó là nghề may.Dưới thời bao cấp, kinh tế khó khăn , nghề may nầy đã giúp tôi sống thỏai mái kèm theo nghề kế tóan mà nuôi con.
                Mình tôi lặn lội thân cò tiếp tục nuôi con đến trưởng thành, tôi thường nghĩ đến chúng, nhưng có mấy khi chúng nghĩ đến tôi, bây giờ chúng đã tự lập, chúng không cần tôi may cho quần áo, cũng không cần tôi nấu cho ăn, tất cả những gì sắm cho bản thân chúng tự sắm hết, không bao giờ cần phải hỏi tôi điều gì nữa.Tôi bỗng thành ra thất nghiệp.Ngày xưa tôi lo con đói, lo con bị bệnh,lo những nhu cầu cần thiết cho con, còn bây giờ lạ lùng, chẳng đứa nào biết mẹ mình có nhu cầu gì, cần gì!
         
            Hôm nay tôi biết là ngày của mẹ, ngày của những người mẹ, tôi nghĩ đến chị bạn cạnh bên nhà.Vừa mới đây con của chị hai mươi mốt tuổi, không nghề nghiệp dành với chị cái sổ đỏ nhà, nửa đêm vác dao chém chị, đến nỗi chị không dám về nhà.Chỉ cách hơn một tháng, đêm hôm đó đứa con đi mãi không về.Nó đã bị chuyến tàu đêm cán nát thây không còn nhìn ra mặt nữa!Dù con như thế nào, bà mẹ vẫn mong con về cứ ngồi sụt sịt khóc!
     
            Những người mẹ trong cuộc đời từ bao thế hệ mang nặng đẻ đau, nuôi con bằng chính dòng sữa, vắt cạn sức mình để cho con nên vóc nên hình, không quản công lao, không sá gì ngày tháng.Rồi một ngày kia con lớn khôn, như cánh chim bay vào bầu trời cao rộng, có cặp hay lẻ loi, chúng cũng không mấy khi nhớ về mẹ.Lòng của con mình, mình cũng không dò được thì dò được lòng ai?!
   
            Cho đến tối, không có một tin nhắn gì của con, tôi ngập ngừng gọi điện thọai cho thằng lớn, nó hỏi"Có chuyện gì không má"Tôi nói vu vơ"À, má hỏi con có ghé lấy đồ cho công ty chưa".Còn thằng bé đi xa, tôi lo nó đang lái xe trên những con đường đèo, không muốn cho nó nghe điện thọai, lỡ khi nó lạc tay lái.
   
              Lòng tôi rưng rưng.Những người mẹ, người cha cần gì nơi những đứa con?Tôi cũng không biết là tôi cần gì nữa.Chỉ biết là trước đây tôi có nhiệm vụ nuôi con, nay thì hết rồi.
   
              Tôi nhớ lại là tôi có một kẻ thân cận duy nhất, tôi cất tiếng kêu meo meo_con mèo_ nó chạy lại quấn bên chân tôi., nhìn tôi thân thiện.Số là nó cũng cô đơn như tôi, hôm nọ nó có một con mèo chị, và một con mèo anh hai.Nó và chị nó ghiền vú mẹ nên cứ đè anh hai nó ra mà bú.Anh hai cũng hy sinh  mấy cái vú da của mình mà chịu đựng với hai em.Rồi cách nay mấy bữa chị và anh hai nó bị thuốc chết, nó meo meo hòai và chạy tìm suốt ngày, rồi nó lại đè ra mà bú ngón tay tôi.
   
               Cho hay , trong mỗi lòai động vật có vú thì dòng sữa mẹ bao giờ cũng quyến rũ các con. Còn riêng con người khi nhìn thấy cái bình sữa thiên nhiên thì lúc nào cũng hấp dẫn.Ai còn có mẹ, nhớ vú mẹ, thì hãy tranh thủ về thăm mẹ để không hối tiếc khi mẹ già khuất bóng nhé.

meo photo DSCF0407_zps5da77913.jpg

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

CHUYỆN LIÊU TRAI THỜI NAY

..


         Buổi chiều rơi xuống,mây xám từ xa kéo đến mịt mù che khuất ánh mặt trời còn sót lại.Mây càng lúc càng đen kịt kèm theo gió mạnh làm những hàng cây ven đường nghiêng ngả.Xa xa trên bầu trời những tia chớp như tia lửa điện hiện lên ngòăn ngèo với tiếng sấm rầm đùng.Đàn chim hỏang sợ kéo nhau từng đàn bay tán lọan.
        
       Con đường vắng người.Chàng trai đọc bên trụ ven đường_Cây số 25_Chàng phóng xe thật nhanh, e rằng cơn mưa sẽ đến, mà chàng không có đem theo áo mưa gì cả.Những hạt mưa bắt đầu rơi, ban đầu nhẹ rồi nặng hạt.Đêm xuống lúc nào không hay, chàng cứ chạy ,vì đường về còn khá xa.Chiếc mũ bảo hiểm không đủ che từng hạt mưa đập vào đôi mắt vừa rát vừa cay.Không thể chạy nhanh được nữa, chàng trai giảm tốc độ, vừa lạnh vừa run.Chàng ước gì nơi ven đường hoang vắng nầy tìm ra được một ngôi nhà để trú mưa.
        
         Bất chợt nhìn phía trước ẩn hiện một ánh đèn le lói trong mưa.Càng tiến đến gần, chàng trai nhận thấy đó là một ngôi nhà nhỏ xinh xắn,trước nhà có trồng một khóm hoa hồng.Nhà không cổng rào, lòng chàng mừng thầm trong bụng, thế là có chỗ trú cho đỡ lạnh một chút.Chàng dừng lại trước căn nhà, cửa nhà mở hé, chàng nhìn vào bên trong thấy một ngọn nến leo lét hắt ra ánh sáng vàng vọt.Chàng nghĩ rằng  nơi nầy không có điện nên người ta xài nến.
       
        Chống xe lại bên hiên nhà,chàng lên tiếng trống không:"Chủ nhà ơi!Cho trú mưa một chút nghe".Bỗng có tiếng đáp lại  của một người con gái nghe ngọt ngào:"Dạ, anh cứ tự nhiên".Chàng nghĩ thầm, không biết cô gái nầy ở với ai nơi hoang vắng lạnh lùng nầy.Rồi cô gái bước ra, thóang nhìn chàng thấy tâm thần mê mẫn.Nàng có mái tóc thề xỏa dài với làn da trắng muốt.Cô gái mời chàng trai vào nhà.
        
        Chàng bước vào nhà, lấy làm lạ vì nhà không có bàn ghế mà chỉ có nền gạch men bóng láng.Cô gái mời chàng ngồi xuống gạch rồi bưng ra ly nước lọc mời chàng uống.Chàng ước gì đó là một ly nước trà nóng, rồi nàng lại bưng ra một đĩa bánh mời chàng dùng.Chàng nhìn cánh tay nõn nà với những ngón tay búp măng  mềm mại, chàng như lọt vào trận mê hồn.Lời qua tiếng lại, nàng hỏi chàng đi đâu xa về,còn chàng hỏi nàng sao lại sống cô quạnh nơi nầy, đã có gia đình hay chưa?

        Nàng ngỏ ý mời chàng ở lại vì mưa mỗi lúc càng to.Không thể không nhận lời.Chàng cảm thấy hồn mình lâng lâng.Rồi bất chợt như quen nhau từ lúc nào, họ dìu nhau vào phòng.Mùi thơm từ nơi người con gái tỏa ra gợi một cảm giác tình yêu cháy bỏng.Chàng ghì nàng vơi chiếc hôn đắm đuối trên bờ môi,nàng bấu chặt bờ vai chàng.Từng hàng nút áo nàng mở ra lộ lộ đôi gò bồng đảo một nét thanh tân.Chàng đưa tay chạm vào đôi gò bồng đảo ấy và nghe tim mình như thót lại, đúng là một cô gái còn trinh nguyên, hai trái tràm còn căng cứng!Cảm giác thật ngất ngây, họ không nói gì mà dìu nhau vào cuộc mây mưa lên tột đỉnh niềm hoan lạc.
        
       Ôi , chàng hạnh phúc quá, một cô gái còn trinh nguyên, đã đem tình yêu đến cho chàng vào một đêm mưa lạnh dọc đường về.Đó là một điều mà chàng không thể ngờ được.Chàng nhẹ hôn lên má nàng, và để nàng gối đầu trên tay chàng rồi ngủ thiếp đi.

       Tỉnh giấc khi trời mờ mờ sáng.Nhìn qua không thấy cô gái lúc đêm.Chàng trai nghe mình hâm hấp nóng, có lẽ là bị cảm lạnh.Chàng đưa tay dụi mắt nhớ lại chuyện đêm qua và nhìn quanh quất.Bất chợt chàng rùng mình.Thì ra chàng đang nằm trên một ngôi mộ bằng gạch men rất đẹp.Chàng nhìn lên tấm mộ bia in hình cô gái mỹ miều, cô gái mà chàng đã gặp đêm qua, đã ái ân mặn nồng đó.Chàng đọc trên mộ bia:
            NGUYỄN LỆ ĐAN
Sinh ngày... tháng .... năm
Từ trần ngày.... tháng... năm...
Hưởng dương 19 tuổi
         Cha mẹ đồng lập mộ.
        
          Một cảm giác gai ốc nổi lên.Vừa sợ lại vừa thương, nước mắt chàng bỗng lăn dài trên má.Chàng đưa tay sờ lên tấm ảnh bằng đá và thốt lên:"LỆ ĐAN.anh yêu em.trọn đời anh yêu em.".Chiếc xe vẫn còn dựng trước ngôi mộ.Chàng nghĩ thầm, có lẽ Lệ Đan đã giữ xe cho chàng.Móc trong túi chiếc điện thọai di động ra, chàng chụp lại hình ngôi mộ, lưu luyến bịn rịn, rồi nổ máy xe chạy đi mà lòng bùi ngùi bao cảm xúc.