Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

LỜI TRĂN TRỐI CỦA MỘT NGƯỜI CHA(sưu tầm)


Đây có thể là Tâm Lý chung của hầu hết mọi người CHA.
 
                               
Lời trăn trối của một người cha
Đây là một lá thư riêng của Ông Tôn Vận Tuyền, Viện trưởng viên Quốc Gia Hành Chánh, một chánh khách nổi tiếng Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) gởi cho các con của ông lúc ông còn sống. Bây giờ mới thấy lưu hành trên mạng Internet, được nhiều phụ huynh đọc và cảm xúc sâu đậm. 
Thật sự lá thư này nên được phổ biến để mọi người cùng đọc và suy ngẫm. Nếu được dịch sang tiếng Anh để thế hệ con cháu đọc thì càng hay.
"KIẾP SAU, DÙ CÓ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU "...
______________________________________________
Tôn Vận Tuyền để lại những lời căn dặn như sau:
Các Con thân mến,
Viết những điều căn dặn nầy, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau:
     1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần  nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.

     2. Cha là cha của các con, nếu cha không nói ra thì chắc không ai nói với các con những việc này đâu!

     3. Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của bản thân mà cha ghi nhận được, nó sẽ giúp các con không phạm những nhầm lẫn có thể tránh được trên con đường trưởng thành của các con.

   
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :

     1. Nếu có người đối xử không tốt với con, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đối xử tốt  với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.

     2. Không có người nào mà không thể thay thế được cả, không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu, bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý này, thì sau này trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu, đó cũng không phải là chuyện trời sập.
     3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phí thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!  Cho nên, nếu ta càng biết trân quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
     4. Trên đời này chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Ái tình chẳng qua chỉ là một cảm xúc nhất thời, cảm giác này, tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi. Nếu người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi lụy vì thất tình.

     5. Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành gì nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó không có nghĩa là không cần học hành cũng sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là vũ khí trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có gì. Nên nhớ kỹ điều này!

     6. Cha không yêu cầu các con phải phụng dưỡng cha trong quãng đời còn lại của cha sau nầy. Ngược lại, cha cũng không thể bảo bọc quãng đời sau này của các con. Lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn bổn phận của cha. Sau này các con có đi xe bus công cộng hay đi xe hơi nhà, các con ăn soup vi cá hay ăn mì gói, đều là trách nhiệm của các con.

     7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử tốt với mình. Mình đối xử với người ta như thế nào, không có nghĩa là nguời ta sẽ đối xử lại với mình như thế ấy. Nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
     8. Trong mười mấy, hai mươi năm nay, cha tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn  nghèo trắng tay, điều này chứng tỏ muốn giàu có, phải siêng năng làm ăn mới  khá được. Trên thế gian này không có cái gì miễn phí cả.
     9. Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu, như thế nào, nên trân quý khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau.  Kiếp sau, dù ta có thương hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.
 
  

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

TRANH KHÔNG LỜI




tranh photo 547170_4224068218312_290411221_n_zpsb487c03a.jpg

                                                                       TRANH photo thJENNIrose_zpsb18cec04.gif


Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

NHẠC GÌ?

Xem chương trình CẶP ĐÔI HÒAN HẢO, có nhiều tiết mục mà mình thấy chóang váng, không hiểu hòan hảo ở chỗ nào, không biết là nhạc nước nào nữa, hay đó là nhạc Việt Nam, không biết là vũ sexy hay vũ điệu gì.

Theo mình thì nhảm quá và điên quá, nhưng theo nhiều người thì hòan hảo và hay quá, hay chính mình mới nhảm và điên?!

Thật ra mình mình đâu có rành sân khấu và ca nhạc , các cặp đôi hòan hảo đã chuẩn bị và tập luyện gian khổ để dành được giải và nhận  những lời khen thì mình cũng không nên ... chê! Trẻ con nếu mà phấn đấu thành những cặp đôi hòan hảo thế nầy thì chỉ biết lắc đầu mà thôi.









Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

DÒNG SỮA MẸ HIỀN




          Hôm nay là ngày của mẹ, từ sáng đến chiều tôi đi ra đi vô.Lâu rồi tôi dường như quên luôn cảm giác làm mẹ.Những đứa con không bao giờ ăn cơm nhà.Đứa có vợ thì ăn với vợ, đứa chưa vợ thì ăn ngòai đường hay  ăn ở công ty vì công việc.Nấu cơm ra tôi ngồi ngắm... cơm, không có một không khí gì để nuốt, tôi nhớ da diết về ngày xưa khi các con tôi còn bé.
       

            Mấy anh làm cha thì không biết đâu, người mẹ mang nặng đẻ đau nuôi con khổ cực như thế nào để đứa con khôn lớn nên người.Những đêm khuya thức trắng vì con bệnh, dỗ cho con từng giấc ngủ.Ngày các con tôi còn nhỏ tôi nấu cái gì ra chúng dành nhau ăn, tôi ưu tiên cho đứa út.Lúc tôi có ba đứa con, cơ quan kiểm điểm về việc "mỗi gia đình chỉ nên có hai con".Tôi đưa các con qua những đọan đời thơ ấu thật êm đềm cũng như mẹ tôi đã nuôi tôi vậy.
       

                Rồi cũng bỏ đi một đứa con gái đầu với tuổi đời như bông hoa chớm nở.Lòng tôi xót xa vô hạn.Mẹ tôi đã nuôi tôi bằng dòng sữa mẹ ngọt ngào, các con tôi cũng chung bầu sữa của tôi, mỗi lần cai sữa nghe con khóc mà lòng tôi đau,  tôi cho con bú lại.Chúng chỉ vì ghiền vú mẹ, đứa nào cũng một bên thì bú, một tay thì măng vú bên kia.Thảo nào mấy anh lớn rồi cũng còn mê... cái vú!
       
                 Mẹ tôi chỉ có tôi là con gái, bà dành hết tình thương cho tôi và từng khóc cho tôi vì cuộc đời tôi có quá nhiều cái không may, những chỉ vàng dành dụm thì bà dấu anh tôi mà trao cho tôi  hết.Cái mẹ tôi truyền lại cho tôi là một cái nghề.Nó không là nghề chính, nhưng cái nghề ấy theo tôi để giúp tôi có thể lo cho chồng con hòan hảo, đó là nghề may.Dưới thời bao cấp, kinh tế khó khăn , nghề may nầy đã giúp tôi sống thỏai mái kèm theo nghề kế tóan mà nuôi con.
                Mình tôi lặn lội thân cò tiếp tục nuôi con đến trưởng thành, tôi thường nghĩ đến chúng, nhưng có mấy khi chúng nghĩ đến tôi, bây giờ chúng đã tự lập, chúng không cần tôi may cho quần áo, cũng không cần tôi nấu cho ăn, tất cả những gì sắm cho bản thân chúng tự sắm hết, không bao giờ cần phải hỏi tôi điều gì nữa.Tôi bỗng thành ra thất nghiệp.Ngày xưa tôi lo con đói, lo con bị bệnh,lo những nhu cầu cần thiết cho con, còn bây giờ lạ lùng, chẳng đứa nào biết mẹ mình có nhu cầu gì, cần gì!
         
            Hôm nay tôi biết là ngày của mẹ, ngày của những người mẹ, tôi nghĩ đến chị bạn cạnh bên nhà.Vừa mới đây con của chị hai mươi mốt tuổi, không nghề nghiệp dành với chị cái sổ đỏ nhà, nửa đêm vác dao chém chị, đến nỗi chị không dám về nhà.Chỉ cách hơn một tháng, đêm hôm đó đứa con đi mãi không về.Nó đã bị chuyến tàu đêm cán nát thây không còn nhìn ra mặt nữa!Dù con như thế nào, bà mẹ vẫn mong con về cứ ngồi sụt sịt khóc!
     
            Những người mẹ trong cuộc đời từ bao thế hệ mang nặng đẻ đau, nuôi con bằng chính dòng sữa, vắt cạn sức mình để cho con nên vóc nên hình, không quản công lao, không sá gì ngày tháng.Rồi một ngày kia con lớn khôn, như cánh chim bay vào bầu trời cao rộng, có cặp hay lẻ loi, chúng cũng không mấy khi nhớ về mẹ.Lòng của con mình, mình cũng không dò được thì dò được lòng ai?!
   
            Cho đến tối, không có một tin nhắn gì của con, tôi ngập ngừng gọi điện thọai cho thằng lớn, nó hỏi"Có chuyện gì không má"Tôi nói vu vơ"À, má hỏi con có ghé lấy đồ cho công ty chưa".Còn thằng bé đi xa, tôi lo nó đang lái xe trên những con đường đèo, không muốn cho nó nghe điện thọai, lỡ khi nó lạc tay lái.
   
              Lòng tôi rưng rưng.Những người mẹ, người cha cần gì nơi những đứa con?Tôi cũng không biết là tôi cần gì nữa.Chỉ biết là trước đây tôi có nhiệm vụ nuôi con, nay thì hết rồi.
   
              Tôi nhớ lại là tôi có một kẻ thân cận duy nhất, tôi cất tiếng kêu meo meo_con mèo_ nó chạy lại quấn bên chân tôi., nhìn tôi thân thiện.Số là nó cũng cô đơn như tôi, hôm nọ nó có một con mèo chị, và một con mèo anh hai.Nó và chị nó ghiền vú mẹ nên cứ đè anh hai nó ra mà bú.Anh hai cũng hy sinh  mấy cái vú da của mình mà chịu đựng với hai em.Rồi cách nay mấy bữa chị và anh hai nó bị thuốc chết, nó meo meo hòai và chạy tìm suốt ngày, rồi nó lại đè ra mà bú ngón tay tôi.
   
               Cho hay , trong mỗi lòai động vật có vú thì dòng sữa mẹ bao giờ cũng quyến rũ các con. Còn riêng con người khi nhìn thấy cái bình sữa thiên nhiên thì lúc nào cũng hấp dẫn.Ai còn có mẹ, nhớ vú mẹ, thì hãy tranh thủ về thăm mẹ để không hối tiếc khi mẹ già khuất bóng nhé.

meo photo DSCF0407_zps5da77913.jpg

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

CHUYỆN LIÊU TRAI THỜI NAY

..


         Buổi chiều rơi xuống,mây xám từ xa kéo đến mịt mù che khuất ánh mặt trời còn sót lại.Mây càng lúc càng đen kịt kèm theo gió mạnh làm những hàng cây ven đường nghiêng ngả.Xa xa trên bầu trời những tia chớp như tia lửa điện hiện lên ngòăn ngèo với tiếng sấm rầm đùng.Đàn chim hỏang sợ kéo nhau từng đàn bay tán lọan.
        
       Con đường vắng người.Chàng trai đọc bên trụ ven đường_Cây số 25_Chàng phóng xe thật nhanh, e rằng cơn mưa sẽ đến, mà chàng không có đem theo áo mưa gì cả.Những hạt mưa bắt đầu rơi, ban đầu nhẹ rồi nặng hạt.Đêm xuống lúc nào không hay, chàng cứ chạy ,vì đường về còn khá xa.Chiếc mũ bảo hiểm không đủ che từng hạt mưa đập vào đôi mắt vừa rát vừa cay.Không thể chạy nhanh được nữa, chàng trai giảm tốc độ, vừa lạnh vừa run.Chàng ước gì nơi ven đường hoang vắng nầy tìm ra được một ngôi nhà để trú mưa.
        
         Bất chợt nhìn phía trước ẩn hiện một ánh đèn le lói trong mưa.Càng tiến đến gần, chàng trai nhận thấy đó là một ngôi nhà nhỏ xinh xắn,trước nhà có trồng một khóm hoa hồng.Nhà không cổng rào, lòng chàng mừng thầm trong bụng, thế là có chỗ trú cho đỡ lạnh một chút.Chàng dừng lại trước căn nhà, cửa nhà mở hé, chàng nhìn vào bên trong thấy một ngọn nến leo lét hắt ra ánh sáng vàng vọt.Chàng nghĩ rằng  nơi nầy không có điện nên người ta xài nến.
       
        Chống xe lại bên hiên nhà,chàng lên tiếng trống không:"Chủ nhà ơi!Cho trú mưa một chút nghe".Bỗng có tiếng đáp lại  của một người con gái nghe ngọt ngào:"Dạ, anh cứ tự nhiên".Chàng nghĩ thầm, không biết cô gái nầy ở với ai nơi hoang vắng lạnh lùng nầy.Rồi cô gái bước ra, thóang nhìn chàng thấy tâm thần mê mẫn.Nàng có mái tóc thề xỏa dài với làn da trắng muốt.Cô gái mời chàng trai vào nhà.
        
        Chàng bước vào nhà, lấy làm lạ vì nhà không có bàn ghế mà chỉ có nền gạch men bóng láng.Cô gái mời chàng ngồi xuống gạch rồi bưng ra ly nước lọc mời chàng uống.Chàng ước gì đó là một ly nước trà nóng, rồi nàng lại bưng ra một đĩa bánh mời chàng dùng.Chàng nhìn cánh tay nõn nà với những ngón tay búp măng  mềm mại, chàng như lọt vào trận mê hồn.Lời qua tiếng lại, nàng hỏi chàng đi đâu xa về,còn chàng hỏi nàng sao lại sống cô quạnh nơi nầy, đã có gia đình hay chưa?

        Nàng ngỏ ý mời chàng ở lại vì mưa mỗi lúc càng to.Không thể không nhận lời.Chàng cảm thấy hồn mình lâng lâng.Rồi bất chợt như quen nhau từ lúc nào, họ dìu nhau vào phòng.Mùi thơm từ nơi người con gái tỏa ra gợi một cảm giác tình yêu cháy bỏng.Chàng ghì nàng vơi chiếc hôn đắm đuối trên bờ môi,nàng bấu chặt bờ vai chàng.Từng hàng nút áo nàng mở ra lộ lộ đôi gò bồng đảo một nét thanh tân.Chàng đưa tay chạm vào đôi gò bồng đảo ấy và nghe tim mình như thót lại, đúng là một cô gái còn trinh nguyên, hai trái tràm còn căng cứng!Cảm giác thật ngất ngây, họ không nói gì mà dìu nhau vào cuộc mây mưa lên tột đỉnh niềm hoan lạc.
        
       Ôi , chàng hạnh phúc quá, một cô gái còn trinh nguyên, đã đem tình yêu đến cho chàng vào một đêm mưa lạnh dọc đường về.Đó là một điều mà chàng không thể ngờ được.Chàng nhẹ hôn lên má nàng, và để nàng gối đầu trên tay chàng rồi ngủ thiếp đi.

       Tỉnh giấc khi trời mờ mờ sáng.Nhìn qua không thấy cô gái lúc đêm.Chàng trai nghe mình hâm hấp nóng, có lẽ là bị cảm lạnh.Chàng đưa tay dụi mắt nhớ lại chuyện đêm qua và nhìn quanh quất.Bất chợt chàng rùng mình.Thì ra chàng đang nằm trên một ngôi mộ bằng gạch men rất đẹp.Chàng nhìn lên tấm mộ bia in hình cô gái mỹ miều, cô gái mà chàng đã gặp đêm qua, đã ái ân mặn nồng đó.Chàng đọc trên mộ bia:
            NGUYỄN LỆ ĐAN
Sinh ngày... tháng .... năm
Từ trần ngày.... tháng... năm...
Hưởng dương 19 tuổi
         Cha mẹ đồng lập mộ.
        
          Một cảm giác gai ốc nổi lên.Vừa sợ lại vừa thương, nước mắt chàng bỗng lăn dài trên má.Chàng đưa tay sờ lên tấm ảnh bằng đá và thốt lên:"LỆ ĐAN.anh yêu em.trọn đời anh yêu em.".Chiếc xe vẫn còn dựng trước ngôi mộ.Chàng nghĩ thầm, có lẽ Lệ Đan đã giữ xe cho chàng.Móc trong túi chiếc điện thọai di động ra, chàng chụp lại hình ngôi mộ, lưu luyến bịn rịn, rồi nổ máy xe chạy đi mà lòng bùi ngùi bao cảm xúc.